Tại Đông Á Nhà thổ

Lầu xanh (thanh lâu), kỹ viện từng hoạt động chính thức ở Trung Quốc để phục vụ cho mại dâmgiải trí kể từ thời phong kiến cổ đại. Nhiều giai đoạn trong lịch sử Trung Quốc thời kỳ cổ đại và đế quốc, kỹ viện do các thương gia giàu có sở hữu, tiêu biểu là hình tượng các "tú bà" và họ hoạt động kinh doanh ở các vùng thành thị như là Kinh thành. Những kỹ nữ ăn vận đẹp đẽ và chuẩn bị tới phục vụ ở những bàn thích hợp và thực hiện nghi lễ rót rượu. Một kỹ nữ (hoa nương) Trung Hoa có thể có năng khiếu nghệ thuật và có các kỹ năng múa, hát, chơi nhạc cụ cũng như đối đáp, ứng khẩu bằng thơ. Mại dâm không bị cấm đoán ở Trung Quốc thời cổ trung đại (mặc dù các hoa nương không được coi là thích hợp để kết hôn với đàn ông ở tầng lớp cao quý trong xã hội) và thay vào đó, các kỹ nữ làm chủ những kỹ viện trên phố sẽ được quần chúng đặt ở cùng địa vị với những nữ nghệ nhân, được coi là con người, được người đời nhìn nhận là thanh lịch, nhã nhặn mặc dù bị làm cho hư hỏng, nhơ bẩn, suy đồi, và hầu hết những kỹ nữ tiêu biểu đều dùng những cách tương tự để tiếp đãi, làm vui lòng những người thuộc giới quý tộc.[2] Cả phụ nữ lẫn nam giới trẻ đều hành nghề mại dâm ở trong những môi trường kỹ viện đầy rẫy sự phức tạp này, mặc dù các ghi chép lịch sử và các tác phẩm văn học đa phần đều lãng mạn hóa dòng chảy tự do, đặc tính nghệ thuật về các kỹ nữ.

Việc hành nghề dẫn dắt các kỹ nữ trong những kỹ viện đầy rẫy sự phức tạp này còn truyền bá đến những vùng xung quanh chịu ảnh hưởng của văn hóa chữ Hán, điển hình là tại Nhật Bản từ sau thế kỷ 6, nơi mà các kỹ nữ tiến triển thành những nghề giải trí như OiranGeisha. Ngoài ra, các geisha Nhật Bản còn nhấn mạnh vào cách hầu bàn tốt, các kỹ năng nghệ thuật, phong cách nhã nhặn và các kỹ xảo trò chuyện tinh tế, khôn khéo, tài tình. Nghề này còn lan truyền đến bán đảo Triều TiênViệt Nam, nơi mà các kỹ nữ biến hóa thành những kỹ sanh, cô đầu.